Tình yêu cuộc sống của chàng trai không đầu hàng số phận
(VOV) - Dù trái tim của Nguyễn Văn Hưởng không còn đập nữa, nhưng tình yêu cuộc sống mãnh liệt vẫn mãi ngân vang
Chúng tôi vừa nhận được thư của chàng thanh niên Nguyễn Văn Hưởng (đội 17, thôn Bằng Lai, xã Ngũ Phúc, huyện Kim Thành, tỉnh Hải Dương) khi anh đang ngày đêm vật lộn với bệnh u tim, u não và tai biến mạch máu não, cũng là lúc chúng tôi nhận tin dữ, do bệnh tình nguy kịch chàng trai ấy đã trút hơi thở cuối cùng vào ngày 3/11.
![]() |
Những dòng thư run rẩy của Hưởng tới các cơ quan báo chí và Bộ trưởng Bộ Y tế bày tỏ về cuộc hành trình 12 năm chống chọi lần lượt tới 3 căn bệnh hiểm nghèo. Dù trái tim của Hưởng không còn đập nữa, nhưng nghị lực sống của anh, tâm hồn trong sáng của anh và khát vọng sống có ý nghĩa của Hưởng đã lay động biết bao trái tim đồng cảm.
Năm 2000, Hưởng tròn 17 tuổi. Vốn là cậu con trai khỏe mạnh, niềm hy vọng của cả gia đình, nhưng cũng năm đó, cậu phát hiện cơ thể có những dấu hiệu lạ về sức khỏe. Qua thăm khám, các bác sĩ chẩn đoán cậu bị bệnh u tim và tai biến mạch máu não.
Kể từ ngày đó, cuộc sống của cậu học sinh trung học phổ thông gắn liền với giường bệnh và những đợt truyền thuốc tại bệnh viện Bạch Mai và bệnh viện Việt Đức.
Những cơn đau ngày đêm hành hạ bản thân, có những lúc trong suy nghĩ của cậu là bất lực trước bệnh tật. Nhưng rồi giấc mơ được đi học, được đặt chân đến giảng đường đại học khiến Hưởng càng quyết tâm chống chọi với căn bệnh hiểm nghèo.
Được các bác sĩ tận tình cứu chữa, Hưởng đã tạm qua khỏi căn bệnh hiểm nghèo. Gia đình Hưởng đón nhận niềm vui trong niềm hạnh phúc, nhưng “hạnh phúc chẳng tày gang”, khi Hưởng lại phải đối mặt với chứng liệt nửa người.
Với nhiệt huyết của tuổi trẻ, Hưởng quyết không đầu hàng số phận. Cậu tiếp tục miệt mài bên những trang vở, tốt nghiệp phổ thông trung học, sau đó thi đỗ vào trường Cao đẳng Công nghiệp Vĩnh Phúc, chuyên ngành Tin học.
Kết thúc những năm tháng miệt mài trên giảng đường, cảm thấy sức khỏe đã ổn định hơn, Hưởng quyết tâm đi làm kiếm tiền để nuôi bản thân, bù đắp lại những gì mà bố mẹ đã vất vả trong thời gian qua. Sau đó, Hưởng được nhận vào làm tại Công Ty Cổ Phần Sắt Thép Đông Á - Thành Phố Hồ Chí Minh. Với mức lương 3 triệu đồng/tháng, Hưởng vừa đi học tại lớp nghiệp vụ kế toán tại Trường Đại học Kinh tế TP HCM, vừa tằn tiện gửi tiền về quê phụ giúp gia đình.
Ngỡ tương lai sẽ rộng mở với Hưởng, nhưng số phận lại quá nghiệt ngã. “Năm 2010, sau một lần đau đầu, cháu đã được đưa đi cấp cứu và được các bác sĩ kết luận cháu bị u não. Cháu đã phải nghỉ làm để ra Trung tâm Ung bướu - Bệnh Viện Bạch Mai điều trị”, Hưởng viết trong lá thư gửi Bộ trưởng Bộ Y tế.
Do khối u quá to, Hưởng được chuyển sang khoa phẫu thuật thần kinh - Bệnh viện Việt Đức để mổ cấp cứu. Sau 6 giờ phẫu thuật, điều phi thường đã xảy ra, các bác sĩ đã giành lại sự sống của Hưởng từ tay tử thần.
Ra viện, sức khỏe ổn định hơn, Hưởng được nhận vào làm ở một Đại lý bán vé máy bay. Ước mơ đi làm để có tiền trả món nợ 120 triệu đồng mà gia đình đã chạy vạy cho ca phẫu thuật trước, càng khiến cho cậu thanh niên có thêm động lực chăm chỉ làm việc.
Nhưng rồi số phận lại giáng xuống đầu hưởng thêm một lần nghiệt ngã. Sau nhiều năm chữa trị và phẫu thuật, cơn bạo bệnh có lúc tưởng đã lui dần, nhưng đầu năm nay, bệnh tình tái phát, nhiều lúc khiến Hưởng đau đớn. Hưởng đã đi khám và các bác sĩ kết luận khối u phát triển trở lại.
Chàng trai tâm sự “Lần phẫu thuật trước các bác sĩ không dám cắt bỏ mắt trái của cháu để khoét hết u. Sau khi phục hồi, cháu đã nuôi ý định đợi cho mắt đó hỏng để các bác sĩ có thể cắt bỏ, thuận tiện cho ca phẫu thuật tiếp theo”.
Hưởng tiếp tục trên cuộc hành trình giành lại sự sống. Khối u não hoành hành, một mắt đã hỏng, cơ thể Hưởng vốn đã bị liệt nửa người nay càng yếu ớt hơn. Các bác sĩ cho biết, Hưởng có thể ra đi bất cứ lúc nào.
Từng giờ, từng phút Hưởng vẫn quyết tâm trong cơn rượt đuổi giữa sự sống và cái chết. Và giữa cái ranh giới mỏng manh ấy, trên gương mặt chàng thanh niên vẫn không ngừng hy vọng được phẫu thuật thêm một lần nữa để đỡ bệnh, được mở cửa hàng sửa chữa máy tính ở quê nhà giúp cha mẹ trả nợ.
Và khi ước mơ còn dang dở, Nguyễn Văn Hưởng đã ra đi mãi mãi vào ngày 3/11 vừa qua. Những giây phút cuối cùng, Hưởng vẫn tỉnh táo, vẫn nghe được điện thoại, lời đọc những câu nhắn của bạn bè ở khắp nơi , phần đồng là những người chưa quen biết, hướng về cầu chúc cho Hưởng qua được thử thách. Cho đến phút cuối cùng, Hưởng vẫn không mất đi niềm hy vọng là tình yêu cuộc sống...
“Bây giờ, dù nửa người cháu đã bị liệt, một mắt cháu đã hỏng nhưng trái tim cháu còn đập. Cháu còn hy vọng vào ca phẫu thuật thứ hai”, những dòng thư để lại của Hưởng khiến mọi người đều cảm động.
Không có nỗi đau. Không có sự sợ hãi. Mà chỉ có khát vọng sống của một con người đang đứng trước ranh giới của sự sống và cái chết, khát vọng của một người con hiếu thảo muốn được báo đáp cha mẹ và hơn hết là tình yêu cuộc sống mãnh liệt.
Từ Vienna (Áo), nhà văn Nguyễn Thị Bích Yến, người đã luôn quan tâm đến số phận của Hưởng, người đã tận tay chuyển lá thư đầu tiên của cậu tới Bộ trưởng Bộ Y tế, đau xót thốt lên: "Nghĩa địa lạnh buốt và hoang vắng. Cậu bé này hôm nay đã nằm lại nơi đó. Cho đến tận 14 giờ 16 phút ngày thứ Sáu, mình vẫn còn đọc những lời an ủi của các bạn cho cậu ấy nghe. Rồi mình bảo cậu ấy, mọi người vẫn đang tiếp tục gửi lời nhắn, họ vẫn đang ở bên cậu... Mắt cậu ấy chợt sáng lên khi mọi người nói mình đang gọi skype về. Cậu bé cố mở to mắt và ứa lệ. Khoảng hơn 10 phút sau cậu nấc lên 2 lần và ngừng thở...
Cậu ấy có mặt trên cõi đời này 27 năm. Trong đó, khoảng thời gian hơn 10 năm tôi chứng kiến thì cậu quả là người có nghị lực phi thường. Một kỹ sư tin học tận tụy và tuyệt vời! Một tấm gương về nghị lực sống và vươn lên. Cậu ấy đã kịp mang theo tất cả những lời yêu thương của các bạn trước lúc nhắm mắt..."./.