Đặt tên con thể hiện khát vọng của cha mẹ

Chuyện thật khó tin, những đứa trẻ người Cơ Tu sinh ra trong khoảng 4 đến 5 năm gần đây toàn mang tên như trong phim Hàn Quốc.

Hà Nội ngày 20 tháng 4 năm 2010

Gửi mẹ cái Mùa.

Mẹ nó thử nghĩ xem, nếu như mấy đứa Mùa, Màng, Bội, Thu nhà mình mà được đặt tên như trong phim Hàn Quốc, ví dụ như: Nguyễn Văn Dong Gun, Nguyễn Thị Sun Ok, Nguyễn Thị Sun U… thì sẽ thế nào nhỉ? Không phải tự dưng tôi nghĩ đến cái chuyện cắc cớ này, chỉ là tôi nghe tin ở miền Tây tỉnh Quảng Nam đang có cái mốt đặt tên con như thế.

Người Cơ tu ở một bản

Chuyện thật khó tin, nhưng trên báo người ta còn đưa cả ảnh đàng hoàng. Những đứa trẻ người Cơ Tu sinh ra trong khoảng 4 đến 5 năm gần đây toàn mang tên như trong phim Hàn Quốc. Lý do rất đơn giản, tại vì vài năm trở lại đây đời sống của đồng bào có phần khấm khá, nhà nào cũng sắm ti vi, bà con xem ra thích thú vô cùng. Cái ti vi lẽ ra sẽ là cánh cửa mở ra thế giới bên ngoài giúp bà con cập nhật kiến thức, nào là chuyện làm ăn, chuyện sinh hoạt, đến chuyện học hành, khám phá. Buồn một nỗi, những thứ hữu ích ấy phần nhiều lại không đủ sức hấp dẫn với bà con bằng các chương trình phim truyện (chủ yếu là phim Hàn Quốc). Thế là bên cạnh cuộc sống thực tại đầy khó khăn, vất vả, bà con Cơ Tu ở Tây Giang, Quảng Nam có một thế giới để mơ ước, đó là cuộc sống trên phim Hàn Quốc. Những cái tên Hàn Quốc đọng lại trong trí nhớ bà con từ phim ảnh, rồi liên tục được bồi lắng qua tháng năm để trở thành một phần máu thịt của họ. Và rồi những đứa trẻ được sinh ra từ khát vọng đó, đương nhiên cha mẹ khát vọng gì thì tên con như thế. Những cái tên sẽ gắn bó cả đời với số phận bọn trẻ, toàn Sun Ok, Sun U với Dong Gun, Te Hi…

Khi biết chuyện này, tôi bật cười sằng sặc vì nghĩ đến đoạn bọn trẻ vùng đấy gọi tên nhau sặc mùi Hàn Quốc. Kể ra nghe cũng chẳng đến nỗi nào, có khi còn thú vị ấy chứ! Nhưng mà bác giáo Bình thì chẳng thể chia sẻ với tôi sự vui này. Bác ấy bảo: Một số tộc người ở miền tây Trung bộ thường có thói quen đặt tên con bằng những việc đáng nhớ. Ví dụ, khi sinh con, họ nhìn thấy cây măng thì đặt tên con là Măng, thấy cây Mít thì đặt tên con là Mít… Mà chẳng riêng gì bà con dân tộc thiểu số, hồi mới giải phóng miền Nam, bọn trẻ sinh năm 1975 toàn tên là Thắng, Lợi, Hòa Bình… Các nhà nghiên cứu sau này hoàn toàn có thể dựa vào đó để mà nhìn nhận tâm trạng dân tộc trước những dấu mốc lịch sử. Nhưng, vô phúc ông bác học nào mà khảo sát tên người những năm 2000 sẽ tẩu hỏa nhập ma cho mà xem. Nếu vị bác học ấy có chút hồ đồ, hẳn sẽ tự tin tuyên bố rằng vào những năm 2000, chiến sự hai miền Triều Tiên căng thẳng đến mức dân tị nạn tràn sang Việt Nam tránh họa bom đạn, hoặc Chính phủ nước ta thời điểm đó rất sáng suốt di dời thu hút đầu tư nước ngoài đến các vùng miền sâu, xa… và miền tây Trung bộ đặc biệt hấp dẫn đối với các doanh nhân Hàn Quốc. Tôi dám chắc rằng, các nhà nghiên cứu luôn tự tin vào bề dày văn hóa của người Việt, hẳn sẽ không thể tưởng tượng được phim truyền hình Hàn Quốc đã tác động mạnh tới đời sống của đồng bào đến mức đó. Nghĩ vậy, bác giáo Bình thở dài, chạnh lòng thương các nhà khoa học thế hệ sau.

Mẹ nó à, tôi không lo cho các nhà khoa học, tôi chỉ thương bọn trẻ con mang tên Hàn Quốc ấy, sau này chúng nó mà thành đạt đến mức có điều kiện nghĩ ngợi về thân phận và nền tảng truyền thống của mình, hẳn chúng sẽ vô cùng tủi hổ về cái tên của mình, về khát vọng của cha mẹ chúng. Không biết mẹ nó có chia sẻ với tôi chuyện này chăng?./.

Mời quý độc giả theo dõi VOV.VN trên
Viết bình luận

This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.