(VOV) - Năm nay đã bước vào tuổi bát thập nhưng ngày ngày, bà Hồ Hương Nam vẫn tới dạy học cho trẻ em khuyết tật.
Tôi cứ ngẫm mãi về lòng tốt của bà con trong làng, trong xã, rồi cả nước, khi cần đến sự sẻ chia, giúp đỡ nhau thì sẵn sàng ủng hộ. Đây cũng là nét đẹp của người dân ở các làng quê Việt Nam, trong đó có người làng mình, bố nó nhỉ.
Mẹ cái Mùa à! Tôi trộm nghĩ, dân ta xa quê tứ tán nhiều nơi, nhưng phải cố làm sao giữ được cái gốc gác quê hương của mình, mẹ nó nhỉ!
Phải chăng viên cảnh sát đã lạm dụng quyền hạn của mình trong khi thi hành công vụ?
Mong mấy anh chị nhà báo lắng nghe ý kiến của dân, viết ra những điều trúng với lòng Dân, ý Đảng, để góp phần thúc đẩy xã hội tiến lên
Chính cái hành động tẩy chay sản phẩm mới là đòn quyết định khiến Vedan phải chịu chấp nhận bồi thường 100% mức thiệt hại gây ra cho nông dân TP. Hồ Chí Minh, Bà Rịa - Vũng Tàu và Đồng Nai.
Tuy nhiên, tôi cứ thắc mắc mãi điều này: Nhà nước khuyên mọi người không dùng túi ni lông, sao vẫn để các nhà máy sản xuất ra?
Mẹ cái Mùa à! Tôi nghe nói, cái loài rùa tai đỏ độc hại này đã phát tán ra chợ và sông hồ rồi đấy. Vậy nên, mẹ nó kể với bà con chòm xóm nếu thấy cái giống độc hại này dạt về quê ta thì phải tận diệt ngay nhé!
Dù không có đồng phục, đến ngày đại lễ 1.000 năm của Thủ đô, tôi sẽ diện bộ quân phục, bao huân huy chương đeo hết lên người, làm một cái cờ “cựu chiến binh vì đại lễ 1.000 năm” mà chạy xe ôm trên đường phố.
Mấy bữa nay cái đám thanh niên quanh xóm trọ của tôi đang hồi hộp chờ kết quả thi đại học. Chúng nó cũng xuýt xoa thán phục về những mẩu tin đăng tên các cô cậu đỗ thủ khoa của trường này trường kia…
Giá Hội Cựu chiến binh phường nào ở Hà Nội cũng coi anh em cựu chiến binh lao động ngoại tỉnh như chúng tôi là hội viên Hội Cựu chiến binh phường mình thì hay biết mấy.
Ở thành phố có lắm chuyện lạ mẹ nó ạ. Thư trước tôi kể mẹ nó nghe chuyện chỗ chơi, chỗ bơi của đám trẻ thành phố trong dịp hè. Nhưng chuyện đó không kỳ quặc bằng chuyện "bốc thăm" cho con được đi học mẫu giáo…
Nhìn các cháu tươi vui như thế, chỉ mong đứa nào cũng biết bơi. Cháu nào chưa biết bơi thì đi học bơi. Để sau này còn bơi ra biển lớn...
Không chỉ do tai nạn giao thông, mà còn biết bao loại tai nạn khác nữa, nhoằng một cái đã cướp đi mạng người
Nhận thư mẹ cái Mùa gửi, tôi cứ vẩn vơ nghĩ mãi về cái sự năng nổ, “đầy tớ của dân” của mấy ông bà cán bộ xã, phường. Nếu cán bộ xã, phường làm tốt, thì nông thôn ta đỡ được nhiều lắm các chuyện đau lòng.
Đối với dân, chuyện ai làm lãnh đạo không quan trọng bằng việc người đó phải có cái tâm cái đức, gương mẫu, biết lo cho dân để làng trên xóm dưới an hòa, kinh tế phát triển
“Nhìn cảnh các ông bà ở quê đưa con cháu đi thi ở Hà Nội, tôi ước ao đứa con nào cũng có tấm lòng thơm thảo với quê hương như cô gái lấy chồng ở Thái Thụy mà tôi gặp, mẹ nó ạ”
Thư này tôi chép tặng mẹ nó vài câu thơ nhé: “Là chợ mà chỉ có người/ Phơi phong từng đám giữa trời bơ vơ/…Vật vạ tê cả bước đi/ Cát lầm bụi cát còn gì để đau/ Chợ người chẳng bán người đâu/ Dãi dầu bán cái dãi dầu mà thôi”...
Bác giáo Bình nhận xét: Xã hội yêu quý các nhà báo. Nhưng nhiều người “yêu để trong lòng”. Các nhà báo cũng biết vậy nên ngày 21/6, lại có những nhà báo mua hoa tặng bạn đọc của mình...
Hôm rồi tôi hút chết, mẹ nó ạ. Buổi chiều, trời mưa, tôi qua quãng đường Tràng Thi. Cũng là vì sinh kế mà phải chở người thôi. Xe vừa vọt qua thì có cái cây đổ đánh sầm....
Mấy hôm nay Hà Nội nóng quá. Trời xanh leo lẻo, mây trắng vẩn vơ. Đường phố hoa phượng đỏ ra đỏ, cây xanh ra cây xanh. Nhìn thì thích nhưng phận xe ôm mấy ngày này thật khổ....
Chứng kiến một trường hợp “bỏ xe, dọa người”, tôi cứ tự hỏi: Làm sao mấy anh cảnh sát lại rơi vào tình trạng này? Phải chăng cũng phải xem lại cách thi hành điều lệnh, cách ứng xử trên đường phố của họ?
Bố cái Mùa này, nghe nói nhà nước mình xây nhiều thủy điện lắm cơ mà, sao năm nào cũng thiếu điện nhỉ, năm sau lại bị cúp điện nhiều hơn năm trước?
Xã hội mình hay quá, còn có người để tin nhau. Còn có chỗ để tin nhau. Mình cứ đem cái “tâm” của anh dân quê mà sống ở chốn thị thành. Cũng không lạc lõng đâu.
Tối qua bỗng dưng bác giáo Bình giận cá chém thớt, cau có cầm tờ báo sang trút nỗi buồn vào tôi. Ngó bài báo tôi mới thấy thông cảm với bác giáo vốn hay động lòng trắc ẩn, nhất là khi chạm tới bọn trẻ...
Thư này, tôi sẽ không kể chuyện phố phường Hà Nội dẫu nhiều chuyện đáng nói, nhưng nói ra sợ mẹ nó lại không vui. Vậy nên, tôi kể mẹ nó nghe chuyện thầy Khoa...
Bia phải nấu bằng lúa mạch 100%. Đằng này các lò bia thủ công phải nấu tới 80% là gạo tẻ. Lấy đâu ra bia ngon. Đấy là chưa kể nước sạch, nước bẩn. Cứ đóng mác bia Hà Nội vào, đưa đi tiêu thụ, có ai hỏi đâu mà kiểm định.
Sao lại dừng việc lát đá xanh? Thành phố tính chán ra rồi mới bắt tay vào làm chứ? Ai lại “tiền trảm hậu tấu” thế bao giờ?
Lợn nhà có bệnh thì tiêu hủy, đừng có tiếc của mà làm việc “thất đức” như các cụ ta đã dạy. Cũng đừng học ai thấy Nhà nước hỗ trợ nhiều tiền mà lợn sạch nhà mình lại biến thành “lợn bệnh”.
Vẫn bảo rằng ti vi, báo đài là để truyền thông tin cho mọi người, dưng mà báo chí bây giờ toàn dùng những từ không phải tiếng Việt như vậy thì làm sao người Việt hiểu được, nhất là quê mùa như chúng tôi.
Chuyện thật khó tin, những đứa trẻ người Cơ Tu sinh ra trong khoảng 4 đến 5 năm gần đây toàn mang tên như trong phim Hàn Quốc.