Đầy tớ của dân

Nhận thư mẹ cái Mùa gửi, tôi cứ vẩn vơ nghĩ mãi về cái sự năng nổ, “đầy tớ của dân” của mấy ông bà cán bộ xã, phường. Nếu cán bộ xã, phường làm tốt, thì nông thôn ta đỡ được nhiều lắm các chuyện đau lòng.

Hà Nội, ngày 13/7/2010

Gửi mẹ cái Mùa!

Nhận thư mẹ cái Mùa gửi, tôi cứ vẩn vơ nghĩ mãi về cái sự năng nổ, “đầy tớ của dân” của mấy ông bà cán bộ xã, phường. Nếu cán bộ xã, phường làm tốt, thì nông thôn ta đỡ được nhiều lắm các chuyện đau lòng. Tôi nói vậy là bởi vì mấy hôm nay, báo chí ở ngoài này nói nhiều vụ một cô dâu người Việt bị chồng là người Hàn Quốc sát hại ngay khi vừa chân ướt chân ráo về đến nhà chồng. Thật đau lòng quá! Việc phụ nữ Việt Nam lấy chồng nước ngoài, dư luận nói nhiều lắm rồi. Nhưng tôi có cảm giác là nói chưa đủ mạnh về vai trò của gia đình, trách nhiệm của ông bố, bà mẹ với con cái, cũng như hoạt động của chính quyền địa phương.

Không nói, mẹ cái Mùa cũng biết cái nghề xe ôm của tôi tiếp xúc đủ hạng người. Thi thoảng, tôi chở cả những cô làm nghề “mát xa” ở các cơ sở  gọi là “vật lý trị liệu”. Người Bắc có, người Nam cũng có. Nhưng người Nam đông hơn. Nghe các cô kể, cũng thấy tội nghiệp. Cha mẹ nghèo, đông anh em, phải đi làm để kiếm sống và kiếm tiền nuôi gia đình. Hầu như cô nào cũng đều đều hằng tháng, hằng năm gửi tiền về cho cha mẹ trang trải nợ nần, rồi mua đất, cất nhà đúc… Nghe tâm sự các cô, mới thấy hình như có nhiều bậc cha mẹ quan niệm: đẻ con ra, nuôi nó lớn lên, nó phải làm nuôi mình.

Nhiều cô than vãn, nước mắt tuôn trào vì chuyện bố mẹ, anh em bấu vào số tiền cô kiếm được. Có những gia đình, thôn xóm, chị làm nghề mát xa kéo em đi theo, bạn bè cùng xóm, cùng lớp rủ nhau đi. Còn cha thì “nhậu” tối ngày. Mẹ thì chơi vé số. Bằng tiền của con gái gửi về. Và cũng không cần biết con mình kiếm tiền từ đâu. Vẫn biết làm nhân viên mát xa cũng là lao động, nhưng nghe tội lắm. Cũng vì tâm lý ấy, mà chuyện “gả bán” con gái cũng là chuyện thường tình.

Bác giáo Bình đọc nhiều, nghĩ nhiều phân tích: Cha ông ta có thói quen gả chồng cho con qua mối lái. Nhà trai giàu có, tiền nhiều là đồng ý. Nên đến nay, cái chuyện gả chồng người nước ngoài cho con cũng vậy: Nhà trai qua người làm mối thưa chuyện, đặt tiền sính lễ, thấy thuận tai là gật liền, mà không nghĩ sâu việc con mình sẽ sống như thế nào. Hoặc có nghĩ thì cũng nhắm mắt cho qua.

Bác giáo Bình cứ ước ao giá như chính quyền địa phương đủ mạnh, cán bộ tận tâm tận lực tuyên truyền ngăn chặn, thì sẽ tránh được nhiều cuộc “hôn nhân” đau lòng.

Còn tôi, cứ nghĩ mãi về cái đạo của bậc làm cha làm mẹ. Sinh con ít thôi. Sinh được đứa nào chăm sóc, nuôi dưỡng cho tốt, luôn nhận cái thiệt thòi về mình để giúp con cái trưởng thành. Ấy là cái đạo của bậc làm cha mẹ. Tôi và mẹ cái Mùa cùng thống nhất: Sau này dù chúng nó chẳng thành “ông nọ, bà kia”, chỉ cần các con đi làm, yên bề gia thất, sinh con đẻ cái cho tôi với bà bế bồng, là đủ mãn nguyện rồi. Mẹ nó nhỉ?./.

Mời quý độc giả theo dõi VOV.VN trên
Viết bình luận

This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.