Ở đời cần lắm chữ tình
“Nhìn cảnh các ông bà ở quê đưa con cháu đi thi ở Hà Nội, tôi ước ao đứa con nào cũng có tấm lòng thơm thảo với quê hương như cô gái lấy chồng ở Thái Thụy mà tôi gặp, mẹ nó ạ”
Hà Nội, ngày 6 tháng 7 năm 2010
Gửi mẹ cái Mùa!
Mấy ngày thi cử vừa qua, tôi cũng chạy được nhiều. Lắm lúc phải kẹp đôi, chở đến hai người đằng sau. Cũng may, mấy anh cảnh sát giao thông “làm ngơ”. Chắc ai cũng thương mấy ông, bà ở quê ra đưa con cháu đi thi. Và thương cái thân tôi nữa. Cũng không định kể với mẹ cái Mùa cái chuyện kẹp đôi, kẹp ba làm gì. Dưng mà gặp chuyện vui vui, nên tôi nhắc vậy.
Ấy là cái đận tôi đón khách ở Thái Bình lên. Một cô cũng trên dưới ba mươi, thoạt trông cũng thấy là đảm đang. Ngồi sau xe, cô ấy khoe: “Cháu vừa về nhà, giúp bố mẹ cấy xong mẫu ruộng”. Tôi nhẩn nha hỏi, mới biết cô này quê ở Quán Toan, Hải Phòng, lấy chồng làm ruộng ở Thái Thụy, Thái Bình. Hai vợ chồng đều làm ở Hà Nội, làm thuê thôi, có đứa con gửi cho ông bà nội trông. Nghe cô ấy kể, mà tôi thấy quý cho cái gia cảnh nhà chồng cô ấy. Ông bố chồng làm giáo viên, đã nghỉ hưu, bà mẹ làm ruộng. Nhà cửa ngang dọc thế nào không rõ, nhưng vẫn giữ được vườn cây, ao cá. Cô ấy bảo: “Bố mẹ cháu quyết giữ bằng được cái ao. Có người trả nhiều tiền lắm, nhưng bố mẹ cháu không bán”. Cô ấy lại còn khoe: “Quê chồng cháu khác hẳn Quán Toan quê cháu ông ạ. Đồng ruộng vẫn có người làm. Lúa gặt xong để ngoài ruộng, hôm sau mang về cũng không sợ mất trộm. Quê cháu ấy à, mất ngay”.
Đồng đất Thái Thụy, Thái Bình thì tôi biết. Cũng chẳng phải rộng rãi gì. Nhưng cái nếp làm ăn chăm chỉ, cần cù, xem ra còn giữ được, không giống nhiều nơi ven đường, dân chú trọng đi buôn làm giàu, bỏ bê đồng áng. Cô bé khoe: “Bố cháu thích chơi cây cảnh. Cứ sáng tối cái kéo, cái bình tưới ở ngoài vườn. Cũng tốn tiền mua chậu. Thỉnh thoảng, các con lại giấu mẹ biếu ông ít tiền mua chậu, mua cây. Bố cháu uốn được hai chậu cây hình rồng, hình phượng đẹp lắm. Trong làng có đám cưới, nhà nào cũng đến mượn về”. Tôi hỏi: “Thế cụ có lấy tiền không?” Cô ta cười to, thật vui: “Ông cháu chẳng lấy tiền, lại còn lắp cho một dây đèn nhấp nháy xanh đỏ cho đẹp”. Rồi cô xuýt xoa: “Hôm nọ, cháu thấy có một cây sung cảnh, đẹp lắm. Cháu cũng hỏi giá, định mua biếu ông cháu. Nhưng đắt quá, họ đòi đúng 4 triệu, cháu không đủ tiền”.
Tôi an ủi: “Người trồng cây, thích tự tay mình chăm cây từ nhỏ, không phải ai cũng thích mua cây có sẵn về để vườn nhà”. Nhưng tấm lòng “thơm thảo” với bố mẹ chồng của cô thì không mua được, nó phụ thuộc vào cái đức của từng nhà.
Nhìn cảnh các ông bà ở quê đưa con cháu đi thi ở Hà Nội, tôi ước ao đứa con nào cũng có tấm lòng thơm thảo với quê hương như cô gái lấy chồng ở Thái Thụy mà tôi gặp, mẹ nó ạ!./.