Gửi đến mai sau
Sáng kiến của Sở Văn hóa-Thể thao-Du lịch Hà Nội xây dựng một khu lưu giữ 1.000 hiện vật để lại cho con cháu đời sau đang thu hút sự quan tâm của dư luận, kẻ vỗ tay hưởng ứng, người dè bỉu mỉa mai…
Hà Nội ngày 25 tháng 3 năm 2010
Gửi mẹ cái Mùa.
Thể theo yêu cầu của mẹ nó ghi trong lá thư vừa gửi cho tôi, thư này tôi sẽ kể cho mẹ nó nghe một câu chuyện đúng như đòi hỏi của mẹ nó.
Thật đấy, ở Hà Nội, người ta đang kháo nhau về cái sáng kiến của Sở Văn hóa-Thể thao-Du lịch là xây dựng một khu lưu giữ rộng 1.000m2 để lưu giữ 1.000 hiện vật “thể hiện được tinh thần của cuộc sống con người, phản ánh được sự phát triển của cuộc sống đương đại” nhằm “gửi tới mai sau” thông điệp về Hà Nội ngày nay. Những vật phẩm được chọn lọc để lưu giữ là gì? Ban tổ chức gợi ý có thể sẽ là nhãn mác của các mặt hàng nổi tiếng, các tờ báo viết về những sự kiện nóng hổi của đời sống, đồng tiền xu, sản phẩm công nghệ như đầu kỹ thuật số, hoặc điện thoại di động…
Ngay sau khi cái sáng kiến ấy được đưa ra, tôi đọc báo thấy người ta tranh luận tùm lum, kẻ vỗ tay hưởng ứng, người dè bỉu mỉa mai… Tôi chỉ là một gã nhập cư, chẳng có vị gì mà khen chê, chỉ âm thầm tưởng tượng mà thôi. Tôi cứ hình dung rằng 1.000 năm sau, con cháu chúng ta đập cái khu lưu giữ ấy ra xem của để dành của cha ông thì điều gì sẽ xảy ra. Ví dụ, nhìn thấy những đồng tiền xu, lũ con cháu chúng mình sẽ ồ lên: “1.000 năm trước Hà Nội đích thực rất phát triển các loại hình dịch vụ công cộng, các cụ chủ yếu dùng tiền xu để tiện sử dụng dịch vụ” - Đó có thể sẽ là một phát hiện động trời bởi trước đó một lũ con cháu khác đã tìm thấy thẻ ATM và một ít tiền polyme với mệnh giá 500.000 đồng. Chắc chắn sẽ có một cuộc tranh luận nảy lửa trên các diễn đàn với chủ đề: Những năm 2000, liệu các cụ nhà ta đã sử dụng giao dịch điện tử hay chưa? Tiền xu có mệnh giá cao nhất chỉ là 5.000 đồng sao lại có tiền giấy 500.000 đồng? Phải chăng những đồng tiền có mệnh giá lớn như vậy chỉ là sản phẩm mang tính chất sưu tầm lưu niệm? Các học giả hậu bối tha hồ mà suy luận đến mức “tẩu hỏa nhập ma” cho mà xem!
Con cháu của chúng ta cũng sẽ tìm thấy hàng đống hiện vật liên quan đến khoa học công nghệ như điện thoại di động, đầu kỹ thuật số, các sản phẩm gia dụng… lúc đó chúng nó sẽ cãi nhau về việc cha ông sử dụng ngôn ngữ gì? Cuối cùng, những người tin vào giả thuyết tiếng Anh là ngôn ngữ của người Việt, sẽ đáng tin hơn cả.
Nói chung, lũ cháu con đó sẽ lẫn lộn và tin vào hàng đống thứ giả thuyết sai lầm về cha ông chúng nó. Nói dại, chẳng may trong số những chiếc điện thoại gửi đến mai sau mà có cái chưa kịp xóa nội dung bên trong, vẫn còn đầy clip bậy bạ mà mấy ông bán điện thoại hay copy miễn phí cho người mua thì sẽ có một sự hình dung về năm 2000 ở Việt Nam đang có một cuộc cách mạng tình dục.
Thế vẫn chưa kinh! Đến lúc chúng nó tìm được những tờ báo thì đáng sợ hơn nhiều. Ví dụ đó sẽ là những tờ báo trong tuần vừa rồi. Các sự kiện nóng hổi nhất sẽ là chuyện clip nữ sinh trung học đánh nhau như phim chưởng, chuyện Hà Nội đột nhiên đóng cửa nghĩa trang mà chưa kịp có nghĩa trang mới khiến người chết phải từ từ hãy chết, chuyện cầu thủ ngôi sao tế sống trọng tài…, chúng nó sẽ hoang mang vô cùng với thời đại 1.000 năm trước.
Tóm lại, chúng nó tìm thấy cái khu lưu giữ ấy thì tôi tin rằng Hà Nội năm 2010 sẽ rất khó được hình dung. Thôi thì, để giúp con cháu đỡ hiểu nhầm, tôi sẽ phô tô bức thư này “gửi đến mai sau” mẹ nó nhé!./.