Thi nhau “hoành tráng”
Cũng là tại cái tính sĩ diện thôi, ai chẳng sợ làm cỗ cưới cho con mà úi xùi thì cả làng cả tổng người ta cười cho.
Hà Nội ngày 24/12/2009
Gửi mẹ Cái Mùa!
Hôm trước, tôi đã nhận được thư của mẹ nó rồi. Mùa này là mùa cưới, khắp xóm cùng làng rộn ràng đình đám, mẹ nó vất vả cũng đúng thôi. Tôi đi thế này là đỡ được cả cái khoản rượu chè hết đám nọ đến đám kia, từ cỗ dựng rạp đến cỗ thành hôn, chỗ nào cũng phải có mặt. Cái lệ làng mình nó thế, ai cũng biết là rườm rà mà cấm ai dám bỏ được. Cũng là tại cái tính sĩ diện thôi, ai chẳng sợ làm cỗ cưới cho con mà úi xùi thì cả làng cả tổng người ta cười cho. Thế cho nên cứ phải thi nhau “hoành tráng”.
Hôm tôi kể với bác giáo Bình là mẹ nó than vãn cái chuyện cưới ở quê, bác ấy bảo: “Cũng có đôi nơi người ta cải tiến rồi đấy”. Ví như cái làng gì người ta viết trên báo, đám ăn hỏi bây giờ chỉ một buồng cau, mấy cơi trầu, cân chè Thái và ít bánh kẹo là hai gia đình, họ hàng hai bên gặp nhau vừa vui vẻ, thân mật. Không có phong bì phong bao hay cỗ bàn gì đâu. Thế cũng là giảm gánh nặng cho nhà chú rể. Mà thực ra nhà chú rể phải lo tốn nhiều tiền thì con gái mình về cũng phải làm è cổ ra trả nợ chứ lợi lộc gì.
Ngày lên xe hoa người ta cũng tổ chức đơn giản: chỉ có tiệc nhẹ gồm bánh, kẹo, trà thuốc và một ít rượu vang để mọi người cùng chúc phúc cho cô dâu chú rể. Tuyệt nhiên không có đám cưới nào tổ chức linh đình, rượu chè kéo dài hai ba ngày, lại còn đốt thuốc lá mù mịt như ở làng mình đâu. Bác giáo Bình bảo ở làng ấy, đám nào đem thuốc lá ra mời khách, còn phải nộp phạt cho xã những mấy trăm nghìn đồng cơ.
Nhưng chuyện cải tiến với cải cách ở đâu chẳng biết, chứ trên thành phố ấy mà, mẹ nó đi dự đám cưới cứ là choáng luôn. Hôm tôi chở một bà khách đi từ hàng làm đầu về. Bà ấy bảo chuẩn bị đi đám cưới con một người bạn. Rồi bà ấy kể tháng này bà ấy đã phải đi tới hai đám cưới, đám nào bố mẹ cô dâu chú rể cũng là người danh giá, tổ chức cho con đều ở khách sạn 4, 5 sao. Cỗ bàn cũng phải đến dăm bảy chục mâm, nhưng mà mỗi mâm tốn tới đôi ba triệu cơ. Tính ra có khi làm được đến mấy trăm mâm ở quê mình.
Người ta tổ chức kềnh càng lắm, nào là thuê người dẫn chương trình, nhạc tươi nhạc sống, rồi rót những chai rượu có giá đến hàng triệu đồng tràn khắp các ly xếp chồng lên nhau ở trên sân khấu. Mà khoản thuê váy cưới, trang điểm cô dâu cũng mất đứt vài tấn thóc, rồi chụp ảnh cả ngoài trời lẫn trong nhà, đóng thành an - bom, an biếc tốn tới hàng chục triệu.
Tôi với mẹ nó có dành dụm cả đời cũng không đủ để tổ chức đám cưới cho con theo kiểu ấy đâu. Bà khách cứ chép miệng, chỗ bạn bè thân quen xưa nay không đi không được, chứ đi là phong bì ít cũng phải dăm ba trăm cho nó xứng tầm với mâm cỗ ở khách sạn 5 sao. Nghe thế, tôi lại thấy thương người thành phố, kể ra họ cũng khổ thật, mẹ nó nhỉ!
Mà mẹ nó này! Hôm trước thấy mẹ nó bảo con cái Mùa nhà mình cũng nhiều cậu để ý. Chờ nó công ăn việc làm ổn định thì cho nó lấy chồng cũng chẳng muộn, mẹ nó đừng có cuống lên mà khổ con gái mình. Đến khi nào nó đi ở riêng, nhất định nhà mình cũng tổ chức theo nếp sống mới. Mình cứ làm đơn giản nhưng lịch sự, vừa vui vẻ lại vừa đỡ tốn kém thì sợ gì ai chê cười. Phải không mẹ nó?
Thôi mẹ nó nghỉ đi, mai còn dậy sớm ra đồng./.