Vàng thau lẫn lộn

Cứ nghĩ tới cái sự bình xét thi đua mà thấy buồn, nơi thì xuề xòa quá, người ta dễ coi nhẹ, xem thường, nơi lại chặt chẽ quá dễ đâm ra xích mích, thù ghét nhau.  

Quê nhà ngày 15/1/2010

Bố cái Mùa xa nhớ!

Lâu không nhận được thư của bố cái Mùa kể chuyện phố, thôi thì tôi biên thư kể chuyện làng.

Bố cái Mùa ạ! Vào cuối năm, làng xóm hội họp nhiều, nào là họp bàn về gieo cấy vụ chiêm, triển khai truy thu các khoản đóng góp rồi bình xét gia đình văn hóa.

Báo cho bố cái Mùa biết mà mừng, nhà ta cũng đạt gia đình văn hóa tiêu biểu đấy. Bà con ai cũng bảo nhà mình như vậy là xứng đáng lắm. Dưng mà trong chuyện bình bầu này, tôi thấy nó thế nào ấy, hầu như ai cũng e dè, kiêng nể nhau nên gọi là bình xét nhưng chẳng mấy ai có ý kiến gì sất, trưởng thôn thông qua bản tiêu chí bình xét, rồi một vài ý kiến chung chung, đại loại như: “Làng ta ai cũng tích cực, không có gia đình nào phạm chuẩn nên tất cả đều xứng đáng”… Thế là thông qua biên bản, cả làng đều gia đình văn hóa! Hội nghị vỗ tay 100% nhưng ra về thì nhiều người ấm ức.

Ai lại như nhà Cả Sứt ấy, làng xóm có công việc gì gọi đến là viện đủ lý do để thoái thác. Hay như nhà Lý Biều, chỉ vì mấy mét đất đường đi mà cha con từ mặt nhau, như vậy cũng gọi là gia đình văn hóa, có ức không? Nghe xì xèo thì trưởng thôn bảo: “Đó là những cái nhỏ, còn các khoản đóng góp thì Cả Sứt và Lý Biều vẫn thu nộp đầy đủ, giờ cắt nhà anh ta thì ảnh hưởng tới thành tích của làng, năm nay là năm thứ tư làng ta được công nhận là làng văn hóa rồi, chỉ còn một năm nữa thôi là đủ năm năm liên tục sẽ được huyện, được tỉnh khen thưởng”.

Nghe giải thích như vậy, tuy còn ấm ức nhưng rồi ai cũng thôi, làng quê nên dĩ hòa vi quý phải không bố nó? Thế mới biết làng mình ai cũng trọng cái tình, cái nghĩa bố nó nhỉ. Không như các ngành, nghề khác, mỗi khi bình xét là các thành viên trong cơ quan cãi nhau như mổ bò, chẳng ai chịu nhường ai sất.

Hôm qua, cô giáo Lan qua nhà mình chơi, than thở bị cắt lao động tiên tiến học kỳ I vì nghỉ một công không phép. Cô ấy cãi là có xin phép thì cô hiệu phó mở máy di động cho mọi người xem cuộc gọi của cô Lan ngày hôm ấy nghỉ từ sáng mà ba giờ chiều mới chịu gọi điện. Trắng đen rõ ràng như vậy nên rất ấm ức nhưng cô Lan đành chịu. Tôi hỏi: “Thế đạt tiên tiến thì được khen thưởng gì không?”. Cô ấy bảo: “Chỉ là danh hiệu thôi nhưng ai mà chả thích cái danh hả chị? Nhất là giáo giới chúng em, chả có gì mà còn thế chứ được thưởng thì còn khủng khiếp hơn?!”.

Đến đây tôi mới thấy việc bình bầu thi đua cuối năm ở các cơ quan thật phức tạp quá bố nó nhỉ, không biết những công ty, xí nghiệp làm kinh tế, việc bình xét còn hãi hùng đến thế nào bởi vì khi đó “danh” đi kèm với “thực” mà.

Nhưng thôi, tôi cứ con cà con kê mãi thế làm bố nó lại mệt. Bố nó nghỉ đi, chú ý giữ gìn sức khỏe. Tết bố nó nhớ về sơm sớm với mẹ con tôi đấy nhé, đừng tham việc quá làm gì. Giáp Tết, xe cộ đi lại nhiều, bố cái Mùa nhớ cẩn trọng khi đi khách đấy nhé. Chúc bố nó khỏe!/.

Mời quý độc giả theo dõi VOV.VN trên
Viết bình luận

This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.