Người ta đang bàn xem cho phố phường Hà Nội “mặc áo” xanh hay vàng, nhạt hay đậm để đón Đại lễ nghìn năm. Khoác “áo mới” dù màu gì đi nữa mà tư duy không đổi thì cũng chưa đủ làm nên sự văn minh, thanh lịch của người thành phố
Sáng kiến của Sở Văn hóa-Thể thao-Du lịch Hà Nội xây dựng một khu lưu giữ 1.000 hiện vật để lại cho con cháu đời sau đang thu hút sự quan tâm của dư luận, kẻ vỗ tay hưởng ứng, người dè bỉu mỉa mai…
Trên cùng một trang báo, một bài báo nói về những sinh viên giỏi phải bỏ học vì gia đình không có tiền để chu cấp, một bài lại miêu tả có những người bỏ ra cả triệu đồng để trả tiền học cho chó, như thế làm sao mà không có sự so sánh! Mà so sánh như thế thì còn gì hạnh phúc!
Câu chuyện về 54% cảnh sát Nam Phi béo phì dẫn đến khó đảm bảo công việc, nhắc người ta liên tưởng đến hình ảnh những anh cảnh sát giao thông bụng phệ ở Việt Nam
Về tình mà nói ai cũng cảm thương người đàn bà vì nghèo mà phải đi mót cà phê. Nhưng về lý, rẫy cà phê của người ta có rào dậu, ngoài cổng đề biển cảnh báo có chó dữ, thế mà những người phụ nữ ấy vẫn cứ dại dột đi vào
Câu hỏi “Cả Chiêm là ai?” đã được không ít độc giả đề cập. Chúng tôi xin giới thiệu bài viết của một trong số những người đóng vai Cả Chiêm để bạn đọc hình dung được chân dung và xuất xứ của “bác xe ôm” đã đồng hành bạn đọc trong hơn một năm qua.
Bà vợ ông hiệu trưởng là một trong 3 người phụ nữ phải câm lặng trong tủi hổ khi chứng kiến phiên Tòa xử người chồng đầu đã 2 thứ tóc lợi dụng quyền thế người thầy để làm chuyện phi luân.
Những người làm ngơ cho người ta khai thác cát trái phép trên sông, những người có trách nhiệm nhưng lại phớt lờ lời kêu cứu của người dân ven sông... đó là những kẻ thiếu trách nhiệm gây hậu quả nghiêm trọng.
Chạy cái xe cà tàng ra cửa ga mời khách, cứ xủng xoẻng tiếng Tàu không khéo khối người hiếu kỳ lại đi xe, đến lúc lấy tiền cứ ra hiệu, muốn mặc cả cũng không được.
Không lây lan như đại dịch HIV/AIDS nhưng bệnh thiếu ý thức, trách nhiệm ở người khó chữa trị, cần thuốc đặc hiệu là sự quản lý chặt chẽ
Cứ nghĩ tới cái sự bình xét thi đua mà thấy buồn, nơi thì xuề xòa quá, người ta dễ coi nhẹ, xem thường, nơi lại chặt chẽ quá dễ đâm ra xích mích, thù ghét nhau.
Kể ra làm lãnh đạo cũng mệt, một lúc phải làm mấy việc liền cho nên mới có chuyện nhiều bác đi họp vừa ngáp vừa ngủ; nghe đâu nhiều bác vì phải tiếp khách quá nhiều bằng… rượu, đã không kịp đến buổi họp tiếp theo
Những tổ chức tự vệ nếu không được trang bị đầy đủ kiến thức pháp luật, kỹ năng thực thi pháp luật, dĩ nhiên khó tránh khỏi xảy ra những sự việc đáng tiếc.
Theo chính sách, mỗi khẩu hộ nghèo được 200.000đ ăn Tết. Hộ nghèo còn được cho vay tiền với lãi suất thấp… thành ra cái tiêu chuẩn hộ nghèo lại đang là mối quan tâm của bà con.
Cũng là tại cái tính sĩ diện thôi, ai chẳng sợ làm cỗ cưới cho con mà úi xùi thì cả làng cả tổng người ta cười cho.
Từ hôm qua tới giờ tôi ấm ức quá bố nó ạ! Bố nó biết rồi đấy, cái giấy chứng minh thư với khai sinh của tôi không khớp ngày tháng năm sinh với nhau.
Mỗi nhà bớt đi một ít, có khi lại được một khoản lớn ủng hộ quỹ người nghèo, người khuyết tật, hay trợ giúp cho đồng bào vùng khó khăn, lũ lụt…
Lão chủ quán hầm hầm cầm cái khay cơm đi ra đuổi bà cụ ăn xin. Cả quán ngừng ăn 2 giây để nhìn người khách lạ rồi lại tiếp tục ăn uống như chẳng có gì xảy ra.
Đành rằng người ta có tiền, người ta đầu tư vào cái mà người ta thích, chẳng ai cấm được! Nhưng mà, các ông nhà báo, cứ hay là nói chuyện nhân văn sao lại đăng tin ngợi ca ba cái cuộc thi chó mà làm gì?
Lâu nay người ta cứ mắng nhau là vô trách nhiệm, thiếu trách nhiệm mà không biết rằng “trách nhiệm” là cái thứ vô cùng đáng sợ, thậm chí đó là một khái niệm chết người...
Chị cán bộ ấy dùng ngón chân hướng dẫn mọi người chắc gì là hống hách. Biết đâu đó là một cách để chị ấy phổ biến cho chị em nông dân cách chống căn bệnh vàng móng chân do nước ruộng thì sao? Tôi thiên về cái ý ấy hơn...
“Bây giờ thì phiên toà phúc thẩm đã diễn ra, bản án 8 năm tù cho người đàn bà phi thường ấy đã có hiệu lực rồi. Tôi khóc suốt đêm, vẫn khóc khi ngồi viết cho mẹ nó những dòng chữ này”.
Có biết bao cuộc thi tìm hiểu này nọ được phát động, có sẵn đáp án và người dự thi chỉ cần chép lại. Xem ra, chỉ có ban tổ chức mới hiểu hết ý nghĩa cuộc thi.
Ấy là chuyện bớt xén trong thi công xây dựng mà phải “nhờ” có bão tố thì mới lộ ra.
Xã mình tổ chức hội thi: “Làng văn hoá xanh - sạch - đẹp”, mục đích là để tuyên truyền về công tác vệ sinh môi trường, vui đáo để.
Mẹ nó không biết đấy thôi, chứ dây điện ở Hà Nội chắc được xếp vào loại ấn tượng nhất nhì thế giới đấy
Càng nghĩ, tôi càng thấy kỳ lạ ở chỗ nguyên nhân đần độn chỉ đơn giản là do thiếu iốt. Sao lại thế cơ chứ? Một đất nước có bờ biển dài tới mấy ngàn cây mà người dân lại thiếu muối iốt thì lạ thật!
Từ đầu tháng đến giờ, cầu Thăng Long sửa chữa, lúc nào cũng tắc. Hai bên đường xe tải đỗ thành hàng dài, lái xe vạ vật chờ đến đêm mới đi được
Mẹ cái Mùa biết không, mấy hôm nay báo đài ầm ĩ vì cái vụ ông Vedan sát thủ sông Thị Vải được tặng bằng chứng nhận “vì sức khoẻ cộng đồng”.
Cái vụ luật mới của người Indonesia, theo tôi, có khi cũng là một dịp tốt để chúng ta quan tâm hơn tới người dân đi biển, trang bị cho họ những kiến thức về luật pháp hàng hải để không vô tình vi phạm pháp luật của người ta